bắt đầu lúc 4h chiều ngày thứ năm khi ta quay ra hỏi sếp “Anh ơi, ngày mai em nghỉ phép nhé!” Sếp gật đầu cái rụp. Hoan hô cái sự quản lý con người kiểu mới của sếp! Ta biết và sếp biết mọi thứ ta đang theo sẽ vẫn cứ chạy cơ mà.
Tối thứ năm là tối tụ tập của hội Salsa Saigon. La Fenetre và những gương mặt quen thuộc, những bước nhảy sôi nổi, những bài hát trữ tình, những giọng hát ngọt ngào, chỉ có cái thứ ngôn ngữ xa lạ trong từng câu hát là rào cản duy nhất. Ừ thì cứ xem lời hát như tiếng nhạc, đâu cần hiểu làm gì nếu ta chỉ cần nghe nhịp trống là biết đó là giai điệu của Salsa, Merengue hay Bachata. Rồi thì xoay, rồi thì check, rồi thì shine. Cái sàn gỗ của La Fenetre đã bắt đầu trở nên cũ kĩ, đôi chỗ gập ghềnh, làm ta phải vừa xoay tít theo điệu nhạc vừa thận trọng kiếm chỗ bằng phẳng mà đặt chân cho khỏi té.
La Fenetre là nơi những đứa học L.A. Salsa như ta được giao lưu với các bạn học Cuban style, New York style, và cả Hà Nội xờ-ty-le. Nhiều phong cách là vậy, nhưng chưa lúc nào La Fenetre nhìn thấy có nhiều Salseros hơn Salseras. Buồn 1 phút! Trong Salsa, cũng như trong các điệu nhảy khác: quy luật chung là “Men lead, women follow” Và Salsa rõ ràng là 1 món nhảy hơi khó nuốt đối với các bạn nam ở Xì Gòn, vai trò người dẫn dắt chưa bao giờ là đơn giản và ngon xơi cả. Bởi vậy, chắc chắn là chuyện âm thịnh dương suy sẽ còn diễn ra dài dài và ta cũng chẳng thèm buồn chi nữa.
Sáng thứ sáu dậy muộn nhưng ta cảm thấy thật sảng khoái. Bạn thân ta nhắn offline là sầu riêng sấy rất ngon. Thiệt là không uổng công tìm kiếm. Chỉ hơi tức cười rằng Việt Nam là xứ sầu riêng mà món sầu riêng sấy lại đi nhập khẩu đặc sản Monthoong của Thái Lan về bán. Vinamít ơi, đã đến lúc ông làm món sầu riêng sấy rồi!
Trưa thứ sáu ngon miệng. Cuối cùng ta cũng đã tìm ra quán Good Morning, Việt Nam! trong muôn vàn hàng quán khu Tây ba lô. Pizza rất ngon, mà ta lại ăn cùng 1 đứa bạn có tâm hồn ăn uống giống ta nữa thì càng tuyệt! Hai đứa vừa ăn vừa nhắc nhở nhau về cái sự tròn trĩnh của mình. Ta có nhảy Salsa mà, ta không sợ.
Tối thứ sáu ta ở nhà coi Take The Lead một mình. Y như ta dự đoán, có 1 cảnh bà con nhảy Salsa sành điệu đến mức ta nhìn hoa cả mắt. Sau đó ta có màn ăn cháo đêm với 1 đứa-bạn-vừa-bị-tào-tháo-rượt trước khi 2 con rủ nhau lên cái chuồng chim xinh xắn của bạn ta để coi phim con nít: Mr. Macgorium’s Wonder Emporium. Trời ạ, ta đã qua tuổi 25 rồi mà vẫn thấy thật thích thú khi xem bộ phim nhiều màu sắc trẻ thơ và đầy sáng tạo này. 2 con vừa coi phim vừa đắp mặt nạ đất sét, văn minh chưa!
Sáng thứ 7, sáng 8/3, hai con rủ nhau đi kiếm gánh tàu hũ nước dừa trên đường Nguyễn Thiệp để bắt đầu ngày mới thiệt là thanh đạm. Con phố nhỏ đông đúc, nhưng không thấy bóng dáng gánh tàu hủ đâu. Không ăn chay được thì ta ăn mặn vậy!
Trưa thứ 7 trời mưa không hẹn. Chiều thứ 7, trời tiếp tục mưa. Nếu vì trời mưa mà tối nay ta không gặp được hội Salsa ở sân chơi mới, ta vẫn sẽ cảm thấy cuối tuần của ta thật là xa xỉ và sang trọng. Vì ta dành trọn nó cho riêng ta, cho những món ăn bốc khói và những món ăn tinh thần vô giá. Sắp tới, ta sẽ không được nhàn cư vi rất thiện kiểu này đâu! Và cũng không chắc ta sẽ có thời gian viết entry dài như thế này đâu!
P.S Hình không liên quan đến nội dung bài viết. Đơn giản nó là 1 tấm hình ta thích, thế thôi!