Skip navigation

I have finally found the ultimate tips to great skin:

> What to munch on/drink up: Cucumber, preserved apricot juice, barley drink, calamansi juice, banana and papaya, fresh food. Taking iron & acid folic & probiotics every other month also helps.
> What to cut off completely: anything deep-fried, any kind of preserved/salted meat, anything canned, anything sugary.

The most lovely request from my close friend: “Can you sing at my wedding?” This request was never fulfilled. A group of friends and I recorded 2 songs and made a beautiful flash for the bride&groom instead. We were too shy to sing in public.
The most candid comment: “You’re not fat. You’re just big” It would have been nice if the second half were never uttered.

The never-before-asked question number 1: “Are you Malay or Chinese?” (in a mall in Petaling Jaya, Malaysia)
The never-before-asked question number 2: “Are you from Malaysia?” (in a cupcake store in Ho Chi Minh City)

Self-discovery: I am extrovert, intuitive & judging. And I switch between a thinker and a feeler unpredictably.

The best food discovery: cod fish & fish head noodle & Malaysian durian
The best weight loss tip: Never have a big meal for dinner. In fact, cut it down it 1/10 of its regular size. Or just have boiled vegetable or some banana.

The best gift: Malaysian batik silk dress
The best bday gift: A blue silk dress & a blue crystal pendant

The best movies of the year: Rio & Mission Impossible (I was too busy for Tintin & Chipmunks)

The coincidence of the year: My immediate boss and my department head in Malaysia never spoke to each other about it. I still don’t know how they both had the same wish that I would fall in love with someone & settle down in Malaysia after my short-term assignment. Even though their wish never came true, I’m happy they had it.

The accomplishments of the year: Skin renewed (I cleared my acne, yay) & two big assignments completed (of course, with a lot of tradeoff). In the 2nd assignment, I was lucky enough to be with the best teammates ever: smart, sincere, open, straightforward, , supportive, resourceful, respectful … On the other hand, I met some of the worst-mannered people in the world in my 1st assignment. Fortunately, our paths will never cross again.

So many of my friends got married this year. I thought I was gonna have noone to hang out with after work. I looked around and realized that only 2 members in my project team are married, one is attached, and the rest are still single. I don’t know how it happened but somehow I always managed to find a group of singles to belong to. On one hand, I feel happy. On other hand, I think it is so wrong these decent ladies are still single. May we all soon find the love of our life!

I expected 2011 to be a loving year. It was. I received lots of love from friends from afar, during 6 months in Malaysia I got more “I miss you”/”We miss you” notes from Saigon friends than in any other period of my life. I also received lots of warm care from friends in Malaysia, but when it came to romance, 2011 was just another year of loneliness and emptiness.

The teary events of the year:
1) The book that got me cry like a baby is “Tuesday with Morrie”
2) I saw my dad suffer from the death of his mother and a ton of disheartening and ironic things that followed.
3) I was having lunch alone in the mall on the last day of May when I decided to check my FB on my mobile phone. These lines from my very best friend got my eyes well up with tears
“Dear,

I am on call for the night and although it hasn’t been terribly busy, I am still up thinking. I read the book something blue today. Did you ever get to read something borrowed? Something blue is the sequel to it. Anyhow, I miss you.

The book is about friendship, long found deep rooted friendship that is beside mother’s love, the most important relationship in one’s life. Although we are so far apart, i know you are always my best friend, loyal, patient, loving, giving, and caring and you will always be that way because it is your nature.

I realized i have been sometimes selfish and self-absorbed throughout the year, but know that i always feel that your friendship is one of the most important thing in the world to me.

I wish I could be there for you as you have always been for me.
I wish I could be as encouraging and motivating as you have always been for me.

Know that i always want the best for you, even in my peculiar critical way …”

There goes my 2011. Colorful and dark, happy and sad, loving and lonely.

Let’s hope for a more colorful, happy & loving 2012.

P.S This is the best blog entry I’ve read this year: http://blogs.hbr.org/haque/2011/12/mastering_the_art_of_living_me.html

Saigon Center tầng 1. Chiều thứ 3 ướt át.

Gặp bà dì và đứa em họ bé bỏng (tuổi em còn bé thôi, chứ nó mang giày cao gót vào thì cao hơn mình cả cái đầu, và hơi bị có gu thẩm mỹ). Dì cháu lôi nhau vào quán ăn bánh uống nước.

Em họ “Chị Thanh có tàn nhang trên vai. So cool!”

Mình “Ừa, gien di truyền từ dì Ba đó (mẹ mình)”

Em họ “Em cũng muốn có mà hông được”

Em mình da trắng bóc nhưng luôn khoái phơi nắng và ước ao có 1 làn da bánh mật có lốm đốm tàn nhang. Em mình thuộc thiểu số chuộng da ngăm trong 1 xứ sở da vàng mà phần lớn người dân chuộng da trắng vì truyền thông đại chúng đã bóp méo định nghĩa về màu da đẹp đến mức gần hết thuốc chữa. Bản thân mình sở hữu 1 làn da ngăm tự nhiên cũng không hề có ý định làm cho nó trắng lên. Ngăm đẹp mừ!

Yogen fruz. Chiều thứ 6 ướt át.

Gặp lại bạn học chung lớp 10. Bạn í đi chung với bạn gái, và mình cũng quen bạn gái này luôn, đều là dân LHP mừ.

Bạn í: “Nhìn Thanh dạo này khác xưa”

Mình: “Khác xưa là sao N?”

Sau khi đưa tay nắm gọn tay bạn gái trong lòng bàn tay của mình, bạn í trả lời: “Là trẻ hơn và xinh hơn” Và bạn gái của bạn í cũng tán thành “Ừa, để tóc này và mặc đồ này nhìn trẻ nè”

Mình cười tít mắt “2 bạn cũng vậy, vẫn trẻ trung như xưa”

Cái cách bạn í trấn an bạn gái bằng 1 cái nắm tay tình cảm trước khi cất lời khen 1 người con gái khác thiệt là tâm lý quá đi.

Phòng họp ở công ty. Chiều thứ tư ướt át (trời dạo này khóc nhiều ghê)

Gặp lại các anh chị em bên agency sau hơn 3 tháng trời không giáp mặt.

Chị “Làm gì mà da mặt đẹp vậy” (Í là đẹp hơn cái thời dung nhan bị đánh cắp)

Mình “Yoga đó chị”

Anh vừa uống sữa tươi có đường 180ml vừa hỏi “Cộng thêm uống sữa nữa phải hông?”

Mình “Đúng rùi anh! Mà hông phải sữa này (sữa có đường mà ảnh đang uống), em uống sữa 100% nguyên chất không đường”

Anh “Vậy thì còn tốt hơn. Không đường mừ”

Em “Ốm đi hả Thanh?”

Mình “Gọn đi chứ hông sụt cân”

Em tự hỏi “Mình có nên nghỉ bơi, chuyển sang tập yoga không ta?”

Trong vòng 1 tuần mà được khen thật lòng với cường độ cao thì chỉ có tiếp tục siêng năng tập luyện giữ gìn sắc vóc và tâm trạng yêu đời mà thôi. Không vòng đo lý tưởng, không màu da theo số đông, nhưng mình hài lòng với những gì mình có và với cả những gì mình không có. Là người, ai chả có khiếm khuyết, điều quan trọng là có chịu giữ gìn sức khỏe và có biết cách chăm sóc bản thân hay không thôi

DSC03159

Nàng của Tuấn – Chàng Pearl của Minh – Chàng Curve của mình – Chàng Storm của Mi.

Trong 4 anh chị em cùng cha khác ông nội, chàng của mình nhìn giống .. đồ chơi nhất. Nhưng mình rất yêu chàng, yêu tha thiết và say đắm từ trước khi mình gặp nhau, từ lúc chàng còn ở nửa bên kia của trái đất. Ta nói … chuyện tình của 2 đứa này hát bài I Knew I Loved You (Before I Met You) của Savage Garden cũng được, còn không thì cải biên bài 1 Vòng Trái Đất thành Nửa Vòng Trái Đất có happy ending cũng xong.

Ừ thì chàng không là Bạch Mã hoàng tử (vì BB qwerty không có cái nào màu trắng)

Ừ thì chàng hơi cục mịch (qwerty mà lị)

Và chàng không sành tiếng Việt (cha mẹ RIM của chàng không có dạy chàng nghe nói đọc viết tiếng Việt, nên mỗi lần chàng duyệt web tiếng Việt là 1 thử thách thú vị – mình toàn phải đoán xem cái chữ ni là chữ chi chi)

Nhưng ….

chàng chắc nịch và khỏe mạnh (bị mình làm rớt 3,4 lần gì rồi mà chưa hề sứt mẻ)

chàng hát hay, thu hình tốt, GPRS và wifi chàng chơi tuốt,

tay em có ướt, chàng cũng không chê (và đây chính là điều khiến em chọn chàng chứ không chọn Eseries đỏm dáng vỏ kim loại)

và trên hết là chàng có cái navigator siêu nhạy bén (cái này thì Eseries gọi chàng bằng cụ) và bản thân chàng cực kỳ thông minh (quả là không hổ danh con cái nhà BB)

Khen chàng thì có mà khen tới ngay mai cũng không hết, nên em xin mượn lời kết để cám ơn bạn B&B và gia đình bạn í đã đưa chàng BB đỏ về với em từ một nơi xa lắm, chụt chụt chụt …

Lúc bé ta tưởng: xài mỹ phẩm làm đẹp da.Lớn lên thì biết: đằng sau lớp mỹ phẩm, da lão hóa nhanh hơn bình thường.

Lúc bé không tập thể dụ. Lớn rồi thì tập bù cho lúc bé

Lúc bé ta tưởng: đám cưới là kết thúc đẹp của 1 chuyện tình. Lớn lên thì biết: đám cưới chỉ là khởi đầu, 1 bước chuyển tiếp mang nhiều tính thủ tục. Không phải là ai cưới cũng vì yêu, không phải ai cưới rồi cũng hạnh phúc (bởi vậy mới có màn cưới lộn cưới lại)

Lúc bé muốn làm người lớn, lúc lớn phát hiện ra làm người lớn thiệt là phức tạp. Trẻ tuổi khôn ngoan cũng có, to xác già đầu nhưng chưa trưởng thành cũng có.

Lúc bé thì biết lấy năm hiện tại trừ năm sinh ra số tuổi cơ học Lớn lên rồi thì biết ngoài cái tuổi cơ học kia ra còn có 1 tuổi khác được đo bằng sức khỏe của xương, của tim gan phèo phổi … Vậy là tuổi cơ học không còn quan trọng nữa.

Quyết định post lại entry của chị trên blog mình vì mình tìm thấy sự đồng cảm với chị – trong lúc chị đang có nhiều nỗi buồn hơn niềm vui. Phụ nữ cho dù có giỏi giang, cứng cỏi cách mấy cũng cần có 1 bàn tay ấm áp trìu mến ngay bên cạnh để chăm sóc mình.

Những người tình mobile – LNTQ

Today at 11:11am

Hai năm về trước, ai biết được kết thúc rồi sẽ như hôm nay

Khi ốm, 2h đêm em mò dậy và online,trương status to đùng “Em ốm, có ai ở đấy không”, em vén lên hết các tấm rèm cửa rồi mệt mỏi nằm xuống cạnh màn hình máy tính xanh rì, khắc khoải chờ đợi những tiếng động quen thuộc của một cửa sổ chat được mở lên. Em sợ mình sẽ chết êm ái và rất từ từ trong căn phòng tối rèm buông rủ xuống.Sợ mình sẽ chết mà không ai hay biết gì cả.Lúc ấy đang trong cơn sốt.Lúc ấy, rất cần một người để trò chuyện, bất kỳ ai. Và đã cầu cứu.Nhưng không ai trả lời.

Khi ốm, em chợt nhận ra cái mình cần chỉ là một bàn tay khẽ khàng đặt lên trán. Thế thôi, đừng nói gì hết vì em không quen được đối xử tình cảm-nó sẽ làm em khóc.Mà em chúa ghét bị người khác nhìn thấy mình khóc.Em cũng chạnh lòng với câu hỏi của B-lúc này, em có thèm có một người bạn trai không.Em đã trả lời rằng em cũng không biết mình có ước mình có bạn trai lúc này hay không nữa-em nghĩ nó rất ngọt ngào-nhưng tất cả các bạn trai em-trừ mối tình đầu đã rất xa-chưa có ai, chưa bao giờ họ chăm sóc em những lúc em ốm.Những người tình mobile

Người tình mobile, khi em ốm, hoặc anh ấy đi công tác ở một nước nào đó, hoặc anh ấy đang ở rất xa, anh ấy bận công việc, đương nhiên là anh ấy không thể đến. Mô-típ chung là vậy.Thế rồi sản sinh từ mô-típ ấy những cuộc gọi đường dài, những tin nhắn hỏi han em đã uống thuốc chưa, đã ăn gì chưa, phải nhớ là bla bla bla nhé.Rồi thì phẫn nộ rằng sao em có thằng em trai mà ốm cũng phải tự đi mua thuốc và nấu cháo. Rồi thì anh ước gì được ở bên em ngay lúc này.

Mà, qua màn hình cell phone, thì tình cảm nào có lẽ cũng như nhau: nhàn nhạt, vô cảm và đầy tính thủ tục.Không chứa nhiều càm xúc

Người tình mobile- khi em cần một bờ vai thì họ lại cho em những lời khuyên logic và lí trí.Khi em cần ngơi nghỉ-họ muốn xốc em dậy. Thì em cũng xúc động-họ muốn tốt cho em mà- nhưng cái xúc động ấy-theo thời gian-mệt mỏi và chai cứng dần.Em có quá đủ những lời nói ngọt ngào, nồng ấm nhưng thiếu một hành động nhỏ bé, giản dị.Em muốn làm một người đàn bà trong tình yêu-ở đúng vị trí của em chứ không phải nam tính xốc vác và mạnh mẽ như em đã từng thế trong công việc.Em là phụ nữ và em đòi hỏi mình phải được đặt vào đúng vị trí của mình-phải được yêu thương, quan tâm và che chở.Em không muốn ngay cả lúc mình đau ốm, vẫn phải đóng vai một thằng đàn ông để gượng cười mà an ủi ai đó rằng thôi em không sao đâu, em đỡ rồi, anh cứ yên tâm đi nhé.Em ghét phải trả lời những câu hỏi về thuốc men, về bữa ăn và dinh dưỡng. Em ốm thế này, không có ai bên cạnh-nếu em không tự chăm sóc bản thân mình thì còn chờ ai nữa?Chờ một người xong chuyến công tác để trở về hay sao?Chờ dự án xong, chờ những lúc anh rảnh?Nếu đau ốm hay sinh đẻ mà định trước được thời gian, kìm giữ được theo ý muốn-có lẽ phụ nữ cũng chẳng cần đàn ông làm gì nữa trong cuộc đời

Những người tình mobile-những người đàn ông của công việc, của đam mê chinh phục-đôi khi em tự hỏi, vì họ hời hợt hay vì họ đang theo đuổi những mục tiêu lớn lao trong cuộc đời, họ nghĩ tình yêu là những cái gì đó to tát mà quên mất rằng sự tan vỡ sẽ đến từ những điều nhỏ nhặt và vụn vặt nhất?Hay là vì họ kém yêu em?

Ừ, chắc là họ kém yêu em, em nghĩ thế.Rơi vào tình yêu, kẻ hời hợt nhất cũng trở thành người sâu sắc nhất.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Weekend.Ngày mai, khi em không đi làm, khi điện thoại ngoài vùng phủ sóng và email không có người trả lời-chắc có lẽ sẽ có một cơ số đàn ông thắc mắc em đi đâu-một vài người biết em bị ốm-và rồi cũng sẽ hỏi thăm, cũng chép miệng, suýt xoa-sẽ có những người bảo ước gì có ở bên cạnh em ngay lúc ấy

Mà lúc ấy họ đang ở đâu, làm gì?Chắc vui thú đâu đó trong quán xá với bạn bè và những thú vui khác.Những lúc ấy họ không nghĩ đến em.

Mà ngày mai, mai nữa và mai nữa, chắc gì em đã nghĩ đến họ-khi em đã vượt qua những cơn yếu đuối-vượt qua những lúc chỉ cần một bàn tay để biết mình còn tồn tại.Em lại sẽ là em, ngạo nghễ nhún vai trước những lời có cánh…Tỉnh bơ và lạnh lùng ngắm nhìn những kẻ đang cố gắng làm tròn vai-những vai diễn trong vở kịch mà em thường nắm rõ kịch bản và biết trước hồi kết

Entry này viết lúc em đã tỉnh sau một giấc ngủ chiều không còn nhiều mệt nhọc. Và để cảm ơn B-chẳng phải người bạn nào cũng cất công làm một cuộc điện thoại đường dài khi biết em đang ốm như B đã làm-để nói những chuyện bâng quơ-không phải hỏi đáp-không nói về bệnh tình-và làm em vui vẻ.Chắc là B không biết-B là người duy nhất hỏi em-những lúc ốm như thế này-em muốn gì nhưng biết lúc B gọi, em đang khóc.

Vì nhờ B, em chợt nhận ra mình cần một bàn tay

RMIT graduates. Members of Salsaigon (together with Urko, Fred & chị Hân).
Born in 1987, they call themselves Salkat Basame (Cats who dance BAchata-SAlsa-MErengue)
Despite being the youngest and cutest Salsa couple of Saigon (and also the best dancers among the young peers), the two are extremely well-mannered.

Check out this home-made clip to see how well their lovers’ love and Salsa love blend together

http://www.youtube.com/watch?v=NJ46c-FmQEo

Lớp học thiền:

Đèn tắt hết, chỉ có thầy được cục cựa và nói chuyện.

Ngoài ra, thì có 1 cô giọng rất hay làm trợ giảng phiên dịch tiếng Anh Ấn của thầy ra tiếng Việt cho các cô các chú hông thích nghe tiếng lạ.

Còn lại thì các bạn nằm im lặng và bất động, chỉ được hít thở và hít thở mà thôi. Đầu óc hông nghĩ ngợi nhưng phải tập trung, thầy kêu tập trung vào đâu thì nhớ mà làm theo, chứ hông được xao lãng thì phản tác dụng của thiền.

Thầy bảo “chú ý hơi thở”. Rồi thầy lại bảo “lắng nghe âm thanh xung quanh mình”. Rồi “tập trung vào ngón tay phải” rồi đi 1 vòng trái đất tới “ngón chân trái”

10p …. 20p … 30p …. có tiếng thở đều đều làm mình đang thiền mà phải phì cười … trong tâm tưởng chứ không dám phá ra cười thành tiếng …hehehe, có người ngủ quên mất rồi …

Không thể chen chân vào lớp yoga 6h nên bạn phải học lớp thiền đầu tiên trong đời, nói chung là nhẹ nhàng quá mức mà vẫn có tác dụng giải tỏa căng thẳng đặc biệt là cái màn lắng nghe tiếng thở phì phò, hehehe.

Bà nội loãng xương, bà ngoại loãng xương, mẹ cũng loãng xương, mình … sợ.
Gặp 2 chị em nutritionists trong công ty lôi bài thống kê tình hình loãng xương tại Việt Nam ra hù mình, mình …. càng thêm sợ.

Lượng calcium trung bình trong khẩu phần dinh dưỡng của Việt Nam thấp hơn cả mức cơ bản. Nếu hằng ngày mình ăn ít hơn 200 ml ya-ua và uống ít hơn 400ml sữa là mình thiếu calcium xiềng luôn. Cũng mừng là bây giờ bắt đầu bổ sung calcium cũng chưa muộn. Không kịp để cao hơn 1 miếng nữa nhưng vẫn còn kịp để tránh loãng xương lúc về già, hô hô hô … Mỗi 10 năm xương lại “cách tân” 1 lần mà lị!

À còn nữa, bông cải xanh chứa nhiều calcium hơn cả trứng. Ai hông uống được sữa thì biết nên ăn cái gì rùi đó nghen.

Mém tí là bức xúc viết 1 cái entry sến thiệt là sến rồi, nhưng mình nghĩ lại sến chi cho phí 1 ngày trời đẹp. Thế là thôi … để mỗi cái title sên sến là được rồi.

Có điều cái title này nên được đọc là “Người anh đã yêu, người đang yêu anh (mà anh không yêu), và người anh muốn yêu (mà anh không biết giữ)” mới đúng với cái bối cảnh lịch sử đã làm vài người bức xúc.

Nói ít hiểu nhiều nghen … Mình đi đọc sách đây …

My little cousin is still very pretty with such thick makeup and that silly bedhead. She’s 15. And she’s 1.7m tall on bare feet. With the heels? You should do the maths.

http://kenh14.vn/c22/t6/20090424083556834/mua-he-cua-mie.chn

Mùa hè của Mie

Cùng Fashion Kênh14 làm quen với gương mặt mới Teen ModelMie nhé!

Release: Mulan
By Studio Kênh 14

Concept & styling: Obi
Photos: Trọng Đức
Model: Mie
Makeup: Dũng Phan